Ông Lương Văn Tự, Nguyên Thứ trưởng Bộ Thương mại, nguyên Trưởng đoàn đàm phán kinh tế thương mại của Chính phủ, nguyên Chủ tịch Hội đồng họ Lương Việt Nam, hiện là Phó chủ tịch Hội đồng quản trị Ngân hàng Á Châu, Chủ tịch Hiệp hội Cà phê Cacao Việt Nam, Chủ tịch Hội đồng thành viên Công ty Quản lý quỹ ACB – là người rất yêu thơ. Ông làm thơ mỗi khi thi hứng dâng trào. Thơ ông dung dị nhưng tràn đầy cung bậc cảm xúc. Ông viết rất nhiều thơ và đã xuất bản nhiều tập thơ hay, được bạn đọc đón nhận, được các nhà thơ, nhà báo, nhà lý luận, phê bình văn học quan tâm giới thiệu. Lần này, Trang thông tin điện tử họ Lương Việt Nam trân trọng giới thiệu cùng bạn đọc bài viết của Nhà báo Cẩm Tú về một số bài thơ của Lương Văn Tự.
Đúng ông là người mê thơ thật. Chẳng thế mà vừa dời “cây đũa” chỉ huy một mảng kinh tế, có thời gian rảnh là ông làm thơ. Ông làm thơ suốt dọc các con đường, các điểm đến khi đi công tác, đi du lịch; ông làm thơ trong những ngày về quê và nhiều nhất là làm thơ vào bất cứ các buổi bình minh, hoàng hôn, hay đêm trăng nào ngay khu vườn nhà tại Linh Đàm khi thi hứng dâng trào. Có khi cả tháng không có bài thơ nào nhưng có khi chỉ trong một ngày ông làm tới hai bài thơ. Thơ của ông thật dung dị song cũng tràn đầy cảm xúc. Một tiếng chim hót, một đóa hoa bung nở, một tiếng rao đêm… hay thậm chí chỉ là một chiếc lá lìa cành cũng khiến lòng ông rung động và những vần thơ quấn quýt ra đời:
Trời trong xanh
Nước trong xanh
Bưởi vàng chanh
Yến gặp oanh
Sáng yên lành
Trong bài “Lành”
Hay:
Mặt trời mọc
Chim lượn chơi
Đàn cá bơi
Vườn hoa cười
Đón ngày mới
Trong bài “Mới”
và trong bài “Hữu tình”
Hồ nước trong veo
Áo xanh mỹ miều
Má đỏ liêu xiêu
Càng nhìn càng yêu!
Ông cũng không quên dành thời gian đi thăm lại nơi công tác đối ngoại xưa, một thời góp phần chống bao vây cấm vận… Ông trở lại thăm Singapore nơi ông làm Trưởng đoàn đại diện Thương mại góp phần bình thường hóa quan hệ với Singapore được Thủ tướng Võ Văn Kiệt tặng câu “cảm ơn Đại sứ giả làm thật”:
Đã lâu lắm rồi trở lại đây
Nơi công tác xưa kỷ niệm đầy
Một thời chung sức phá bao vây
Xưng danh người Việt họ tránh ngay
Vận nước bây giờ đã đổi thay
Kết bạn năm châu khắp đó đây
Nhắc đến Việt Nam họ bắt tay
Thăm 10 Leedon Park Singapore.
Nhiều bài thơ của ông khiến người đọc không thể không rung động bởi những cảm xúc rất thật, thật như chính con người ông vậy như trong bài Lệ thu:
Thu về bão táp mưa sa
Lũ tràn nhà sập xót xa bao vùng
Thu này trời đất lạ lùng
Nắng vàng hoa cúc còn không nữa trời?
Cảnh đời nước cuốn người trôi
Lúa vàng ngoi ngóp cơm rơi mất rồi!
Nước trời cùng nước mắt người
Bao giờ ngừng chảy để đời bình yên?
Có lẽ vì vốn là một chính khách, cũng là một doanh nhân nên bài thơ của ông còn mang tính triết lý, đọc lên như phải cùng ông suy ngẫm:
Riêng ong ta thấy
Trừ bão táp ra
Nóng lạnh cả nhà
Vẫn đi lấy nhị
Làm vì triết lý?
Hay vì giống loài?
Ta ngẫm nghĩ hoài
Chưa tìm ra được
Song nhiều nhất vẫn là những bài thơ về hoa lá cỏ cây:
Thu về hoa sữa ngủ yên
Chống trọi mưa bão nên quên thu tình
Đông về hoa sữa giật mình
Đua nhau khoe sắc trắng tinh ven hồ
Hương thơm ngào ngạt ai ngờ
Ấm lòng trai gái thẫn thờ bên nhau
Trăng non đã quá đỉnh đầu
Hoa không át được tình sâu đã thề!
Hoặc trong bài “Đợi”
Sáng hè mát mẻ
Cây lá xanh tươi
Quanh vườn hoa cười
Lộc vừng thảm đỏ
Hoa quế đầy sân
Hoa quất trắng ngần
Hoa ngâu vàng óng
Hạt mưa còn đọng
Bình minh lung linh
Hương thơm thức mình
Bông mai chung tình
Tuần qua vẫn đợi
Nhưng có lẽ hay nhất vẫn là những bài thơ viết về những cung bậc cảm xúc yêu thương trong “Thầm thì”:
Trời trong xanh
Thu se lạnh
Hết rượu mạnh
Vang nhâm nhi
Nhớ thầm thì
Hay trong “Cái mỏ”
Một đôi chim sâu
Lẻn vào bên cửa
Đung đưa cái mỏ
Rỉa cánh rỉa lông
Nước mưa không bong
Lại hai cái mỏ
Chim tỏ tình thương!
Nhà thơ nào chẳng thế “tức cảnh sinh tình”, ông cũng không ngoại lệ:
Lá xanh mơn mởn
Hoa nở trắng tinh
Hạt nước vô tình
Lại rơi thánh thót
Thương hoa đau xót
Theo nước lìa cành
Hoa cũng giống mình
Buồn khi xa cách!
trong bài “Cảnh ngộ”.
Làm được nhiều thơ thế (từ năm 2007 in tập thơ đầu tiên đến tập thơ này là thứ 7) nhưng khi bạn bè gọi ông là nhà thơ, ông liền gạt ngay đi vì như ông vẫn thường nói ông làm thơ là để gửi gắm lòng mình, là để thư giãn và để “vui sống”:
Rừng thu trút lá vàng rơi
Cuộc đời trút khổ để vơi nỗi buồn
Trút tranh cãi, trút giận hờn
Trút đi thua thắng giản đơn cuộc đời
Trút lo âu để thảnh thơi
Trút đong đo đếm để đời bình yên
Trút đi tham vọng chức quyền
Trút đi cay đắng trút phiền con tim
Còn chăng ta giữ tình duyên
Giữ người tri kỷ như tiên dưới trần!
Có lẽ cũng chính vì điều này mà thơ của ông dù trong bất kỳ một bối cảnh, không gian nào cũng đều tươi sáng, được bạn bè, đồng nghiệp và mọi người yêu mến, sẻ chia. Thơ của ông giúp mọi người nhẹ lòng, thêm tin vào những điều tốt đẹp vốn tồn tại trong cuộc đời. Xin cảm ơn ông về điều đó!
Hà Nội – Một chiều đầu đông
Nhà báo Cẩm Tú
Chúc mừng hội đồng Lương Việt Nam, đồng Thế hệ trẻ họ Lương Việt Nam. Xin bày tỏ lòng thành kính ngưỡng mộ rất đỗi tự hào là người con mang dòng máu họ Lương Việt Nam.