SÔNG VÂN NÚI THÚY DUYÊN TRỜI ĐÃ SE
(Đọc tập thơ Thơ và Tôi của Lương Văn Tự)
Nhà thơ LÊ DUY PHƯƠNG
Họ Lương vốn có truyền thống khoa bảng, hiếu học, nhiều người có năng khiếu văn chương, nghệ thuật. Nhân dịp Chủ tịch Hội đồng họ Lương Việt Nam ban hành Quyết định thành lập Câu lạc bộ Thơ – Văn họ Lương Việt Nam, Trang thông tin điện tử họ Lương Việt Nam xin đăng bài viết của Nhà thơ Lê Duy Phương về tập thơ ‘Thơ và Tôi’ của Lương Văn Tự , người vừa có quyết định giữ cương vị Chủ nhiệm Câu lạc bộ Thơ – Văn họ Lương Việt Nam.
Và duyên trời cũng đã se thơ với Lương Văn Tự.
Không hiểu vì lý do gì, mà cả hai tập thơ anh đều lấy tên Thơ và Tôi. Riêng tôi thì rất rõ, bởi ở cậu học sinh quê Làng Tiên (Ninh Bình – ít có cái tên làng như vậy), ấy thơ và người luôn hòa quyện.
Lúc ẩn hiện, lúc xa gần
Tỉnh ra mới biết người trần hóa tiên
Trích Tặng tiên nữ
Rồi cậu học sinh đó học một cách đầy đủ, phấn đấu say mê, lăn lộn với cuộc sống, từng làm nhà thương mại, nhà ngoại giao, nhà doanh nghiệp, nhà báo, để có thể bước lên bậc thứ trưởng, với đầy vẻ tinh thông và khiêm nhường, nhưng cái bậc đó cũng là chuyện Xưa nay trong cõi… Cái tổng thư ký UBQG về hợp tác kinh tế quốc tế mới đòi hỏi sự huy động năng lực bao năm gian khó học hỏi và tin cậy, đến trưởng đoàn đàm phán Việt Nam gia nhập WTO mới thật sự là một thử thách lớn.
Nói thế để biết được chất thi sĩ, hồn thi sĩ năng khiếu thẩm mỹ thơ trong anh có khả năng, có cơ hội đã giúp anh vượt qua được những thử thách trong công việc. Viết đến đây tôi lại nhớ Bộ trưởng Trương Đình Tuyển, người gần gũi Lương Văn Tự cũng là một anh chàng làm thơ hay, trên đời này theo tổng kết của tôi muốn làm một việc tốt phải giỏi văn học, triết học và toán học, viết văn làm thơ được lại càng quý.
Lương Văn Tự được cả như vậy.
Thơ Lương Văn Tự, cảm xúc nhẹ nhàng, tình tứ, không nhẹ nhàng sao được:
Sáng nay em đến thăm nhà
Đào cười quế đón mặn mà hơn xưa
Đỗ quyên mừng đỏ mặt lên
Địa lan hé mắt nhìn em mỉm cười
Trích Sáng Xuân
Thuyền tình sẽ cặp bến tình
Chở trầu cau đến đón mình về ta
Trích Nhớ
Cảm xúc tình tứ và nhẹ nhàng xuyên suốt cả tập thơ
Vì anh quan niệm và khẳng định thế:
Anh hiểu rằng em lưỡng lự hoài
Chữ tình vẫn đậm đâu có phai
…
Bình tĩnh đi em đừng thở dài
Không tình thơ biết sống với ai
Trích Tình thơ
Bãi Dài cát vẫn trắng ngần
Đảo Ngọc đông khách xa gần vui xuân
Hòn Tằm diều bổng trên không
Những đôi trai gái tắm Xuân cuối mùa
Trích Xuân Nha Trang
Ra Lăng Cô:
Không ở Lăng Cô mà có thơ
Vần điệu êm ru tựa câu hò
Giá mà còn tuổi đôi mươi nhỉ
Chắc cả cuộc đợi thành bến mơ
Trích Bình minh Lăng Cô
Nếu được làm ông chủ Victoria Hội An thì tôi phải dành cho Lương Văn Tự nhiều kỳ nghỉ miễn phí, đọc thơ anh ai mà không muốn vào một lần:
Trẻ già trai gái sum vầy
Victoria điểm hẹn những ngày hè sang
Nhân viên phục vụ nhẹ nhàng
Tiện nghi đầy đủ khách hàng ngợi khen
Ra về mách bảo người quen
Hè sau lại nhớ lại thèm đến đây
Trích Trở lại Victoria Hội An
Miền đất nào trong nước hay nước ngoài đã bước chân đến là anh có thơ, thơ như một kỷ niệm, một ghi nhận, một chia sẽ, cảm thông…
Đọc thơ Lương Văn Tự, nhiều bạn bè đã đồng cảm với hồn thơ, với chất thi sĩ… “ngập tràn tiếng thơ” trong anh. Tôi xin được chọn ra đây một bài thơ mà tôi yêu thích:
Sông Thêm gần với sông Vân
Sông Hoàng gần với sông Hồng không anh
Nghĩ rằng tóc chẳng còn xanh
Nhưng hồn vẫn thấy ngập tràn tiếng thơ
Đã qua cái tuổi thẫn thờ
Sao vẫn thấy tuổi đang vơ vẩn lòng.
Đã qua cái tuổi chờ mong
Lại đang ở tuổi ngóng trông đợi chờ
Cuộc đời nghĩ đẹp như thơ
Gần 70 tuổi vẫn mơ xuân về.
Cái công việc mà anh đảm nhận buộc anh phải giấu đi những xúc động, những cảm xúc, để mà quyết liệt với đối phương ngay trên bàn đàm phán, nhưng cái nghiệp thơ lại cho anh gợi mở, làm cho anh sáng suốt hơn và viết thành thơ động viên anh em trong đoàn đàm phán lao vào mặt trận ngoại giao kinh tế.
Đoàn WTO mỗi lần ra đi
Cơm nắm mang theo với mì ăn liền
Đàm phán thâu đêm nhưng lòng vẫn bền
Sông núi quê hương ta quyết đáp đền
Đối tác họ nóng thì ta lạnh lùng
Đối tác họ trốn vận động đến cùng
Đoàn WTO
Trích Đoàn WTO Việt Nam
Cảm xúc về kinh tế trong thơ Việt có nhưng không nhiều, trong giai đoạn hiện nay các nhà thơ không sôi nổi cùng đất nước là một sự lẩn tránh không đáng có.
Có nhà thơ đã viết “Vàng là nơi trú ẩn của nhà giàu/Những chung cư bỏ hoang như đột quỵ”.
Hay “Dân còn nghèo mà ngân hàng mọc lên như nấm/ Nợ xấu là gì hỏi mấy cô chú cho vay”.
Từ hai trăm năm mươi năm về trước Nguyễn Du đã dự báo về đồng tiền “Làm cho khốc hại chẳng qua vì tiền” thế mà thiên hạ cũng không nhớ, để nó hủy hoại cuộc đời. Kết thúc bài viết nhỏ này tôi muốn nói đến bài thơ vừa sâu sắc vừa nghề nghiệp, tuy có bốn câu thơ thôi nhưng Lương Văn Tự đã khái quát được vai trò bản vị của vàng, cái trăm năm trước ông Mác cũng đã dạy, trong thực tế cuộc sống cũng đã cho ta thấy sự dao động không vững vàng của các quan kinh tế thiếu hụt trong sự hiểu biết, mà chỉ bốn câu thơ Lương Văn Tự đã vạch ra điều đó, giác ngộ điều đó bài thơ tôi thích nhất trong tập:
Ngày xưa bản vị là vàng
Ngày nay tiền tệ đàng hoàng lên thay
Bây giờ tiền tệ lung lay
Những người lo ngại lại quay về vàng
Trích Vịnh Vàng
Bài giới thiệu của Nhà thơ Lê Duy Phương hay, dẫn giải nhiều thông tin ý nghĩa, hấp dẫn…