Lương Văn Tự là người đi nhiều. Đọc thơ, biết ông đã từng có mặt ở nhiều danh thắng trong nước cũng như nước ngoài. Ông yêu thơ, đến đâu, lòng xúc động cũng đều có thơ, vừa để ghi lại những nơi mình đã qua, cũng là để khuây khỏa:
Viết thơ để giải nỗi sầu
Gửi niềm mơ ước bấy lâu đợi chờ
Gửi nơi không bến không bờ
Gửi qua đêm tối để chờ sao mai
(Đợi)
Có đêm không ngủ vì nghĩ đến người nào đó, quả là một đêm dài:
Điện tắt rồi mà trăng vẫn sáng
Biển rì rào như thầm nhủ bên tai
Trăng nào bằng ánh mắt của ai
Đêm rất dài nghĩ về ai không ngủ!
(Không ngủ)
Ai là người nào đây? Người yêu, bạn thân, hay là một người đẹp nào, lúc gặp, ánh mắt nhìn không làm sao quên nổi!
Lại một đêm ở Hội An một mình, vắng người yêu, nỗi buồn thấm đẫm trong lòng, nhìn biển, nhìn trăng, nhìn mây, chỉ thấy lòng nặng trĩu:
Đêm nay bầu rượu không nem
Nên anh vẫn nhớ lời em dặn dò
Biển sao im lặng như tờ
Chỉ còn thuyền cá lờ mờ ngoài khơi
Tưởng rằng gió thổi mây trôi
Ánh trăng lại sáng bầu trời lại trong
Thế mà trăng lẩn vào trong
Mây đen che phủ để lòng tái tê
(Đêm Hội An)
Cũng có lúc trống vắng từ trong lòng đến ngoại cảnh:
Vắng thơ vắng cả hẹn hò
Vắng người tri kỷ con đò bơ vơ…
… Chiều thu gặp cơn mưa giông
Đò trôi khách đến đau lòng hay chưa?
(Vắng)
Có lúc nhớ người yêu, mong đến không đến, mong nhớ bồn chồn, mà khi em đến, lạ thay tình cảm lại ngổn ngang lắm nỗi:
Tôi yêu một người
Vừa thương vừa mến
Lúc cần không đến
Lúc đến lại lo
Thương con tò vò
Suốt ngày xây tổ
Biết đâu nỗi khổ
Trên khắp thế gian
Xuân ngắn hạ sang
Thu tàn đông đến
Câm như con hến
Mở như con trai
Ai gặp được ai
Nhờ đêm có dài
Nhờ ai chờ đợi
(Nhớ)
Trong cơn mưa đông, nhà thơ bỗng thấy não lòng khi thấy ai đó còn đang lặn lội giữa trời mưa gió
Mưa như trút nước,
Cứ tưởng hè sang
Nào ngờ mưa mang
Mùa đông lạnh giá
Thương người khách lạ
Không cửa không nhà
Thương ông bà già
Không nơi nương tựa
(Mưa đông)
Có khi ngoại cảnh nhắc nhớ đến câu chuyện đã cách đây xa lắm:
Sau cơn mưa trời lại trong
Càng thương càng nhớ càng mong càng chờ
Cuộc đời đẹp tựa giấc mơ
Hai mươi năm đó tưởng vừa hôm qua
(Hôm qua)
Người làm thơ có lẽ vì rất yêu hoa. Thơ về hoa của ông khá nhiều. Với loài hoa nào ông cũng mến, đứng trước bất kỳ hoa nào, ông cũng xúc động.
Lên Đaklak, ông ngây ngất trước hoa cà phê:
Tôi lại về Đaklak
Hoa Ban chẳng thấy đâu
Màu trắng tận rừng sâu
Hoa cà phê thơm ngát
Mưa xuân bay man mát
Hương thơm quyện quanh tôi
Thấp thoáng những dòng người
Dạo vòng quanh hồ Lak
Đàn voi đi nhúc nhắc…
(Mùa hoa cà phê)
Đêm giao thừa Bính Thân, ông ra ngắm hoa trong cảnh pháo hoa sáng rực trời
… Mưa xuân đã đọng trên cành
Chim ca nhảy nhót ngày lành đầu năm
Đào cười mận nở trắng sân
Pháo hoa rực rỡ đón đêm giao thừa
(Bính Thân)
Và khi mùa hè đến, hoa bằng lăng nở tím bên đường, chợt nghĩ đến tuổi trẻ đã qua mất rồi, sao chẳng có chút vướng bận trong lòng:
Bằng lăng lại nở
Bông hoa đầu hè
Màu tím đam mê
Nhắc ai chưa về
Chiều tà vắng vẻ
Chỉ có tiếng ve
Cánh hoa rơi nhẹ
Trên đầu hỏi khẽ
Hết thời tuổi trẻ
Mái tóc chuyển màu
Anh đợi bao lâu
Mà ai chưa đến
Đêm Noel, trước mùi hoa dạ hương ngào ngạt, gợi nhớ đến nhiều loài hoa khác, từ đó thấy, đó là Chúa Trời đã dành ban tặng cho các con chiên của Người:
Noel dưới trăng rằm
Dạ hương ngào ngạt làm tăng nỗi chờ
Hoa ngâu lại nở trái mùa
Lộc vừng nửa nở, nửa khô lá cành
Nhót ra chồi biếc rất nhanh
Khế vàng trĩu quả trên cành đầy xuân
Khen thay con tạo xoay vần
Chúa về ban lộc cho dân yên lành
(Đêm Noel)
Thơ Lương Văn Tự chân chất, cảm xúc riêng và tự nhiên, nó như tiếng lòng của ông gửi tới thiên nhiên, cỏ cây, hoa lá. Đọc thơ ông nhất là những bài thơ về hoa, khó mà hình dung nổi người viết thơ đã ở cái tuổi “cổ lai hy” bởi hồn thơ thật tự nhiên và trong sáng như đang đổ tuổi đôi mươi vậy.
Nhà thơ Ngô Văn Phú